Nghịch lý Levinthal cho phép chúng ta kết luận một cách hợp lý rằng sự gấp protein rõ ràng không phải là một quá trình ngẫu nhiên (thử-và-sai), mà thay vào đó là định hướng. Thuật ngữ nào được sử dụng để mô tả lý thuyết rằng sự gấp có hướng?
Suy nghĩ và trả lời câu hỏi trước khi xem đáp án
Lời giải:
Báo saiÝ tưởng rằng các protein gấp lại chỉ bằng cách thu được các tương tác tự nhiên (tức là các tương tác tồn tại ở trạng thái gấp chính xác của chúng) dường như đầy hứa hẹn. Với mỗi liên hệ bản địa được thực hiện, số lượng phù hợp có thể giảm đáng kể và do đó, thời gian cần thiết để tìm kiếm trạng thái gấp lại chính xác. Các động lực gấp này có thể được hình dung bằng "phễu gấp". Những hình ảnh biểu diễn này cho thấy một bề mặt năng lượng ba chiều đại diện cho năng lượng của các trạng thái gấp khúc khác nhau của một protein. Có một bình nguyên năng lượng cao đại diện cho nhiều dạng uốn nếp năng lượng cao (không ổn định), với độ dốc dần dẫn đến một đáy trung tâm đại diện cho trạng thái uốn nếp năng lượng thấp nhất (thường được coi là dạng nguyên bản). Lý thuyết này thường đi kèm với "phép tương tự người chơi gôn mù" - nếu một người chơi gôn mù đánh bóng gôn, sẽ mất một thời gian dài ngoài sức tưởng tượng để tạo ra một lỗ trên một lỗ. Tuy nhiên, nếu green được sắp xếp sao cho lỗ nằm trong một máng trung tâm, thì bóng do golfer đánh sẽ chỉ lăn xuống đồi vào lỗ bất kể bóng tiếp đất ở đâu. Ở đây, quá trình của quả bóng gôn đến lỗ có thể được mô tả như đã được hướng dẫn.
Lý thuyết này đã góp phần giải quyết Nghịch lý Levinthal, nhưng vẫn không đủ để giải thích tốc độ gấp khúc của protein. Hơn nữa, việc phát hiện ra các protein có được các tương tác không phải bản địa như một phần của quá trình gấp nếp bình thường của chúng (ví dụ như beta-lactalbumin) cho thấy rằng cách giải thích này không phổ biến.